"Fansipan ư??? Vợ chồng mình tham gia đi!!"
Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi khi chị gái tôi đề xướng ý tưởng chinh phục đỉnh núi Fansipan - nóc nhà Đông Dương. Đó đúng là một ý tưởng điên rồ, vì đợt này là đợt lạnh nhất của mùa đông miền Bắc Việt Nam. Hai vợ chồng quyết chí đi xong rồi, và sau đó là cả chuỗi ngày tập luyện nâng cao sức khỏe. Có đôi lúc chúng tôi nghĩ: chót dại rồi! nghĩ đến cái lạnh mà đã chùn bước.
Nhưng quyết tâm vẫn không hề nguội giảm dần đi trong chúng tôi. Mặc dù bận bịu với công việc cuối năm, cùng tối về là chăm sóc Rin - cậu con trai bé bỏng của chúng tôi, chúng tôi vẫn dành ra được chút thời gian để đi bộ và tập đứng lên ngồi xuống nhằm tạo cho cơ quen với vận động. Dân văn phòng mà, yếu xìu à. Có hôm, cả gia đình tập thể dục, bạn Rin tham gia rất nhiệt tình nha.
Ngày 30/12/2015, tôi đưa con trai về nhà ông bà nội gửi để chuẩn bị hai vợ chồng bắt đầu chuyến đi.
Vợ chồng tôi cùng chị bạn đã mua chuẩn bị những đồ đạc cần thiết để leo núi: giày bộ đội, đèn pin, áo giữ nhiệt, quần gió. Hình ảnh dưới đây:
 |
| Đôi giày bộ đội cùng chiếc đèn pin có pin dự phòng |
Đêm ngày 31/12/2015: Chúng tôi có mặt tại địa điểm cổng trường Ngoại ngữ Đại học Quốc gia Hà Nội. Đây chính là điểm tập kết để các xe đưa đoàn lên Sapa. Ôi chao sao mà đông thế? Ngót nghét khoảng 500 người đang tập trung ở đó để lên Sapa, Không biết bao nhiêu trong số đó sẽ leo Fansipan nữa. Nhưng đúng là kể từ ngày có đường cao tốc HN - Lào Cai, thì đây đúng là điểm tập trung rất đông khách du lịch đi ô tô giường nằm lên Sapa.
Vợ chồng nhà thầy Linh đến đúng giờ, thầy vừa dạy xong buổi dạy cuối cùng của năm 2015 và đèo theo vợ mới cưới đến đúng điểm hẹn mà bụng đói meo. Bèn mua ngô nướng ăn tạm vậy.
Chị Lan - chị gái tôi - cũng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho chuyến đi phượt này. Quả thật đây là một chuyến đi trekking đầy sóng gió, mặc dù được dự đoán trước nhiều khó khăn, nhưng chúng tôi không nghĩ nó nhiều khó khăn đến như vậy.
Chiếc xe giường nằm sang trọng hãng Hưng Thành Travel đã bắt đầu chuyển bánh lúc 22:00 đưa chúng tôi xuất phát từ Hà Nội tới thị trấn Sapa sáng sớm ngày hôm sau. Dự kiến sẽ đến Sapa lúc 6h sáng.
Chiếc xe êm du, cả xe đều nằm ngủ một lúc sau khởi hành ngay. Đến khoảng 12h đêm xe đã đến thị trấn Yên Bái nghỉ giải lao uống nước và đi vệ sinh.
 |
| Chụp bản đồ google map lúc dừng chân ở gần thị trấn Yên Bái |
Tiếp sau đó, là chặng leo đèo với nhiều khúc quanh co. Tôi ngủ ngay sau đó nhưng vẫn nhớ được là tôi nằm chiếc giường nghiêng bên này, nghiêng bên kia.
 |
| Chụp tự sướng lúc trên xe |
Tôi tỉnh dậy lúc gần sáng, sao mà không khí ngột ngạt quá. Hóa ra là xe đã đến Sapa sớm hơn 6h sáng nên các bác tài đã tắt máy ngủ trên xe. Ẹc ẹc, làm sao mà có thể ngủ được nếu đóng kín cửa hết thế này? Tôi loay hoay mãi xem có cách mở cửa xuống không, nhưng đành chịu. Tôi đành gọi mọi người dậy để xuống xe, lúc đó cũng hơn 6h rồi. Thế mà bác tài vẫn cứ cằn nhằn...
Chúng tôi đi bộ một đoạn đường để đến văn phòng công ty du lịch Viet Trekking. Chúng tôi thay quần áo ở đó và đi ăn sáng. Tranh thủ cũng chụp choẹt được vài pô ảnh ở thị trấn Sapa. Sau rồi đoàn lên xe nhỏ hơn để đến Trạm Tôn. Chúng tôi sẽ leo chinh phục Fansipan từ đó đấy.
 |
| Bức ảnh chụp cả đoàn ở nhà trước nhà thờ Sapa. Bác già nhất là bác Đức - đứng ngay trước mặt mình |
 |
| Ảnh vợ tôi lúc chuẩn bị lên xe đi đến Trạm Tôn |
Đúng là cái thủ tục để leo núi cũng lâu phết đấy chứ. Đấy là do hôm nay rất đông những nhà leo núi. Hãy nhìn một góc bức ảnh này thì rõ nè:
 |
| Đằng sau chính là dãy núi chúng tôi sẽ chinh phục |
Trước khi bắt đầu leo, cả đoàn leo núi phải được lập danh sách và những kiểm lâm viên sẽ đọc tên từng người để kiểm soát. Chúng tôi chờ khác sốt ruột, không may thay, vợ tôi lại là người đọc tên rồi mà ko nghe rõ nên phải chờ đến lượt sau khi đọc các đoàn khác nữa. Hai vợ chồng tôi xuất phát trễ hơn với mọi người trong đoàn.
 |
| Chờ đợi được đọc tên để qua cổng kiểm lâm |
Sau đó là chúng tôi leo chặng đầu tiên của cuộc hành trình chinh phục đỉnh núi Fansipan, chặng này chúng tôi nghỉ ở độ cao: 2.200m. Chúng tôi sẽ ăn trưa ở đó. Đây được coi là chặng dễ dàng nhất, và cũng là chặng mà mọi người cho thấy sự hứng khởi, tinh thần lên cao nhất bởi vì cảnh vật rất là đẹp, chúng tôi đi dọc một bờ suối dài, nước trong xanh rất mát, đa số quãng đườn chỉ là vượt qua cánh rừng bằng phẳng, thi thoảng mới có vài cái đèo nhỏ. Mọi người vui lắm, vì nghĩ: ôi leo dễ ợt này á!!!???
 |
| Đoàn người leo Fansipan đông kỷ lục |
 |
| Leo núi vui quá |
 |
| Bên bờ suối |
 |
| Băng qua cánh rừng |
 |
| Đẹp trai! |
 |
| Chụp tại một đỉnh núi đầu tiên của cả đoàn, mọi người tinh thần đang rất vui vẻ đúng không??? |
 |
| Trước chạm dừng chân ở độ cao 2200m để nghỉ ăn trưa. Vơ tôi cầm một túi cây phong lan lấy được trên đường đi |
 |
| Ăn trưa. Bữa cơm gồm có: xôi, cơm nắm, thịt gà và chuối. Ngon lắm, vì chúng tôi vừa leo núi xong. |
Sau giờ nghỉ ăn trưa, chúng tôi bắt đầu chặng khó khăn hơn rất nhiều đó là từ độ cao 2200m đến 2800m, Chỉ có hơn 600m độ cao thôi, nhưng chúng tôi phải đi một quãng đường rất dài, phải trèo từ ngọn núi cao này qua ngọn núi cao khác. Quãng đường đi rất dài và vất vả. Nếu như ở chặng lúc sáng, trời quang đẹp có chút nắng, thì lên trên độ cao này, trời đổ mưa rét lạnh, đôi lúc còn mưa khá là to. May sao, đường đi đều có chỗ vịn bám, nếu không thì rất trơn trượt. Đoàn người leo lên gặp đoàn người leo xuống, gặp ai cũng động viên nhau cố gắng lên kèm theo lời chúc mừng năm mới. Ha ha, thật là vui. Thật là có tinh thần.
Cứ như thế, cả đoàn băng qua cơn mưa để chinh phục hết đỉnh núi này đến đỉnh núi khác. Cũng từ đây, đoàn bắt đầu phân rõ ra các khúc: ai khỏe thì đi mãi phía trước, ai mệt thì đi lùi chậm lại phía sau. Vợ chồng thầy Linh gặp sự cố: thầy Linh chân bắt đầu mỏi và bị chuột rút. Do cơ hoạt động quá tải. Đi được một lúc lại phải dừng bóp chân. May mà có vợ thầy đi cùng.
 |
| Trời đã mưa lại còn bị chuột rút |
 |
| Vợ thầy vất vả quá |
Leo mãi chả đến điểm dừng chân 2800m. Lúc lúc lại hỏi mấy anh dân tộc Mông xem còn bao lâu thì đến, người này thì trả lời còn 45 phút nữa, 10 phút sau hỏi người khác thì họ bảo còn khoảng 2 tiếng nữa. Leo mãi chả đến. Trời thì mưa. Sắp tối mất rồi! Thế mà trước mắt là mấy cái đèo rõ là nguy hiểm, cứ dốc thẳng đứng. Rồi lại leo lên dốc thẳng đứng khác. Oh my god. Bao giờ tới đây??? Mất kiên nhân quá rồi. Rồi trời tối hẳn. Chúng tôi phải dùng đèn pin để soi đường. Chúng tôi đến điểm dừng chân lúc trời đã tối đen nghịt cùng với cái sương mù đặc quánh. Lúc đó là hơn 6h tối. Vợ chồng thầy Linh đi cùng chúng tôi bị tụt lại phía sau chúng tôi một lúc.
 |
| Vực cao gặp ý chí cao |
 |
| Leo hết ngọn núi này đến ngọn nui |
Chúng tôi lại shock tập nữa. Chỗ ngủ đây á? Ở cái trời giá rét như thế này mà ngủ như thế này á? Hai vợ chồng tôi người lấm lem bẩn chui vào trong cái lán nước tỏng từng giọt lạnh buốt để ngủ qua đêm. Bên trong có túi ngủ được các anh dân tộc gùi lên, nhưng cũng bị ẩm hết. Lạnh lẽo. Chúng tôi đi tìm túi ba lô để lấy quần áo giữ nhiệt thay mặc vào và ngồi trong lán, dùng cái đèn pin dự phòng bật lên nhấp nháy đợi cơm họ mang đến. Đèn pin vừa dùng vừa phải tiết kiệm, nên bật được một lát, chúng tôi lại tắt đi. Cả cái lán dài, mọi người ngủ chung xếp ngang ra, nghĩ lại bây giờ thấy cũng ớn lắm. Tranh thủ, hai vợ chồng gọi điện về cho con trai lúc đó đang được bà nội trông ở nhà:
 |
| Quang cảnh nơi ngủ qua đêm của chúng tôi tại độ cao 2800m |
Chúng tôi đợi mãi mới có cơm ăn. Bữa cơm được nấu bao gồm: cơm, canh rau cải bắp (nước là chính, có vài cọng rau), thịt nạc nấu chín, và đậu phụ rán nấu sốt. Cả đoàn vui vẻ ăn ngon lành. Xong xuôi mọi người đắp chăn đi ngủ sớm. Vì sáng ngày mai, 3h sáng chúng tôi sẽ khởi hành đi trong đêm tối để lên đến đỉnh sớm rồi về. Chúng tôi chạy sang chỗ chị Lan xem tình hình họ thế nào, thấy chỗ chị được ở cùng đoàn trong nhà tôn, thấy khang trang hơn chúng tôi.
Hai vợ chồng nằm ôm nhau ngủ. Bên cạnh cũng có một đôi vợ chồng khác. Họ không thuộc đoàn chúng tôi. Hai vợ chồng tôi dán cho nhau miếng dán giữ nhiệt. Thật là, chả ấm một chút nào hình như chúng tôi mua không đúng miếng dán giữ nhiệt tốt. May sao tôi có cái quần giữ nhiệt và cái áo giữ nhiệt. Hai cái túi ngủ được phát cho hai vợ chồng tôi. Lẽ ra mỗi người được tiêu chuẩn phát 1 chiếc để chui vào trong túi ngủ đó và kéo khóa lên cho kín. Nhưng chúng tôi trải 1 cái xuống bên dưới, rồi nằm lên và dùng cái thứ 2 để đắp. Phía dưới, chúng tôi được trải lên 1 tấm bạt tráng bạc để cách đất, nhưng quả thực là, hơi nước vẫn lên trên được tấm đó. Nếu không có túi ngủ chắc chúng tôi không ngủ được vì rét. Mọi người còn trêu nhau rằng, ngủ này sao mà ngủ được trong cái tiết trời nhiệt độ lạnh như thế này? Lại còn mệt nữa chưa? Đau cổ họng nữa. Ai ngủ cạnh ai nhớ lúc lúc gọi họ dậy nếu không sợ ngủ quên mai không dậy vĩnh viễn được nữa thì toi.
Tôi ngủ được ngon lành đến khoảng 12h đêm. Chợt tôi thấy đau bụng quá. Buồn đi vệ sinh nặng quá rồi. Tôi choàn dậy, gọi vợ dậy hỏi xem giấy vệ sinh đâu. Đó là cuộn giấy được phát cùng với 4 chai nước cho mỗi người trước khi xuất phát leo núi ở Trạm Tôn. Tôi chạy như bay, băng qua mấy người đang ngủ, nước ở trên cái tấm vải bạt che lán làm ướt hết cái mũ choàng cúa cái áo gió tôi mặc. Bên ngoài trời tối đen như mực. Sương mù thì giày đặc quánh. Tôi soi đèn pin mà chỉ nhìn thấy bước chân mình. Lần mãi cũng ra cái nhà vệ sinh. Tôi chui vào.
Tôi quay trở về lán và ngủ tiếp. Đến 2h sáng đã có tiếng họ gọi mọi người dậy để chuẩn bị ăn sáng và khởi hành. Bữa sáng là một bát mì tôm được nấu nhưng có vẻ ở trên cao nước không sôi lắm nên chưa chín lắm. Chúng tôi chạy sang chỗ chị Lan và vợ chồng thầy Linh ngủ. Thầy Linh đã mệt quá và không thể tiếp tục leo được nữa. Tôi kể về chuyện Tào Tháo đuổi đêm qua. Hóa ra cả cái lán đó, ai cũng bị. Có chị bạn chị Lan hôm trước còn leo phăng phăng, ấy thế mà cơn tào tháo đuổi đã làm chị phải nằm một chỗ không thể tiếp tục leo được nữa.
Chúng tôi chuẩn bị quần áo, mặc áo mưa, thay bỉm khác vào chiếc giày và chuẩn bị đèn pin để tiếp tục hành trình leo chặng từ độ cao 2800m đến 3143m là đỉnh Fansipan. Lúc đó là gần 3h sáng. Trời tối đen như mực. Cách 2m không thể nhìn thấy nhau.
Cơn tào tháo đuổi cũng làm cho vợ tôi và chị Lan lao đao. Leo lên trên cao, vừa leo vừa đau bụng. Họ đều phải dừng lại và giải quyết tại chỗ. kakaaa
 |
| Lúc trời đã rạng sáng và đang leo xuống một con vực |
 |
| Hai vợ chồng ngồi nghỉ |
Chặng đường này có thể coi là nguy hiểm nhất, khi chúng tôi vừa phải vượt qua vách vực thẳm, vừa phải trèo đèo lội suối trong bóng tối mà chỉ có cái đèn pin soi từng bước chân để giẫm lên. Lúc khởi hành có bao nhiêu người leo là thế, ấy mà đến chặng này, nhiều người đã bỏ cuộc không leo nữa. Chỉ có tinh thần và ý chí mới xúi giục con người ta chinh phục đến cùng cái đỉnh núi hiểm trở này. Chỉ có cái đích cuối cùng mới thôi thúc vợ chồng chúng tôi phải đi tới cùng, mặc dù đã thấy rất vất vả rồi. Chúng tôi nguyện phải chinh phục được nó, để coi đó như một dấu mốc, đánh dấu mọi khó khăn trong năm 2016 chúng tôi đều cố gắng sẽ vượt qua bằng mọi giá. Đỉnh núi cao như vậy mà chinh phục được, thì có khó khăn nào không vượt qua???
Và cuối cùng chúng tôi cũng leo được lên đến tận đỉnh. Sau quãng đường lầy lội và trơn trượt, bẩn kinh khủng. Cái thử thách cuối cùng đối với chúng tôi đó là những bậc thang để lên đỉnh tam giác Fansipan. Nó thật không đơn giản cho những ai đã leo một chặng đường dài như vậy. Từng bước chân nặng nề bước lên từng bậc thang. Hết cầu thang này đến cầu thang khác. Có người đã leo lên đến đó và bỏ cuộc ở những bậc thang này. Những bậc thang này là mới xây dựng, vì họ đang xây dựng một tuyến đường cáp treo lên đỉnh này.
Lên đỉnh!!! Ôi gió mới lạnh biết bao. Đây chính là cái đỉnh tam giác mà tôi vẫn hay nhìn thấy trên ảnh trên mạng đây sao? ha haaâ haah haaa
 |
| Nụ hôn của đất trời |
 |
| Thầy Linh |
 |
| Chụp với anh dân tộc Mông |
 |
| Thành quả của hai vợ chồng |
Kết thúc năm 2015, đón chào năm mới 2016, chúng tôi đã tự chinh phục được chính ý chí của mình và có một trải nghiệm không thể nào quên trong đời. Đây sẽ là một dấu mốc khó quên. Hy vọng chúng tôi sẽ gặt hái được nhiều thành công của những đính núi do bản thân mình đặt ra trong năm 2016 một cách xuất sắc.
Chúng tôi đã chinh phục đỉnh Fansipan như thế đấy!
2 Nhận xét
incredibly!
Trả lờiXóaThank you dear!
Xóa