Một chuyến từ thiện đếch lường trước

11:26 PM 22/11/2018

Tôi đã về đến nhà an toàn, về với cái gia đình nhỏ ấm áp của mình. Những định tôi sẽ ngủ một giấc luôn cho đỡ mệt, nhưng tôi lại ngồi để viết lại cái cảm xúc của mình. Nó thật khó tả, cái cảm xúc ấy. Nhưng nó thôi thúc tôi phải ngồi viết ngay, để mai sẽ không được. Và trên hết tất cả, tôi cảm thấy yêu cuộc sống này biết bao.

Chuyện tôi muốn kể chính là chuyến đi từ thiện mà tôi đã đi cùng công ty 365 Travel đến vùng xa xôi hẻo lánh bản Đồi Thung, thuộc xã Quy Hóa, huyện Lạc Sơn, tỉnhHòa Bình. Cũng không biết phải nói sao nữa, chứ chuyến từ thiện này được công ty chúng tôi lên kế hoạch bao nhiêu lần rồi, nhưng cứ chuẩn bị đi thì bị hủy do thời tiết xấu hoặc do một lý do nào đó. Vậy là ngày hôm nay chúng tôi quyết tâm là phải đi lên đó. Và cũng không ngoại trừ. Ngày hôm nay thời tiết rất xấu khi gió mùa đông bắc tràn về có mưa rải rác khắp nơi miền Bắc. Và trên Đồi Thung cũng không loại trừ mưa.

Bản đồ đường lên Đồi Thung, huyện Lạc Sơn, Hòa Bình

Đồi Thung là một bản có thể nói bị cô lập hoàn toàn với miền xuôi do không có một con đường nào hoàn chỉnh để lên được đó cả. Người dân ở bản kể với chúng tôi rằng có khi cả năm họ không xuống dưới xuôi. Chỉ có một con đường được nhà nước đầu tư để mở, nhưng đã thi công bao nhiêu ngày tháng rồi mà vẫn không thể thông được đường. Lý do là thời tiết ở đó mưa rất nhiều. Hễ họ cứ giải phóng được mặt đường thì hôm sau trời mưa lại sạt lở làm đất trôi xuống chắn hết luôn cả đường đi, không có một phương tiện nào đi qua được đoạn đèo đó, mà chỉ có thể đi bộ.

Chúng tôi đã thu gom rất nhiều quần áo cũ của mọi người đóng góp trong công ty, kèm theo ít bánh kẹo mua cho các cháu nhỏ vùng cao và đặc biệt chúng tôi đóng 18 bộ bàn ghế học sinh để góp từ thiện cho ngôi trường tiểu học Đồi Thung trên bản đó.

Tôi được phân công đi cùng đoàn từ thiện lên vùng đó, lý do là đoàn cần con trai bê vác. Trong đầu tôi nghĩ, chắc chuyến từ thiện này cũng nhẹ nhàng như những chuyến từ thiện trước đây tôi đi cùng công ty lên Sa Pa. Nhưng chính vì cái chủ quan, mà cái chuyến đi này ... đếch lường trước được. :(

Xe chúng tôi đỗ ở chân dốc đèo nơi bị sạt lở đất do rạng sáng nay mưa mọi phương tiện không thể qua được. Chúng tôi phải tự mình vận chuyển các gói đồ lên bản Đồi Thung bằng cách vác từng bao trên vai. Rất may có một anh lái xe trên bản xuống dưới giúp, cùng hai bố con em Nhi - người mà chúng tôi liên hệ để lên đây làm từ thiện.

Đoàn  gồm 8 người (thiếu em Công chụp hình) chụp lưu niệm trước khi vác đồ lên bản 
Chúng tôi đã phải sắm những đôi ủng để có thể đi được qua đoạn đường đất đỏ lầy lội này. Quả thật là vô cùng khó khăn để đi. Bạn thử tưởng tượng xem, mỗi chiếc ủng của chúng tôi bị dính đất dày cộp nặng phải đến 10kg mỗi chiếc, lại còn bị dính xuống dưới bùn lầy, lại còn phải leo dốc cao, và lại còn phải bê những bao quần áo to xù như thế kia..

Vất vả vác từng túi đồ lên làm từ thiện
Và tôi vẫn nụ cười đẹp trai như thường ngày đang vác đồ. Photo: Thanh Nga

Thi thoảng chúng tôi phải tạm nghỉ chân bên đường để lấy sức bê tiếp

Lấy flycam ra quay lại chặng đường vất vả mọi người đang qua
Bùn lầy đất đỏ của núi rừng dính vào ủng rất khó cậy ra để đi cho nhẹ
Tôi và người anh em bèn nghĩ ra cách để khuân đồ, nhưng quả thực đây là một ý tưởng hơi .. ngu thật - mặc dù tôi cười thì tươi :(
Dừng chân tại một điểm trước khi trèo qua chỗ đất sạt lở lấp kín cả con đường vừa được xẻ núi ra để làm đường

Nếu không phải vì cái tâm hướng thiện thì chúng tôi đã không phải cố gắng vất vả lao lực vượt qua con đường lầy lội như thế này. Đó là lời của những người chuyên đi thiện nguyện thì nói thế. Chứ bản thân tôi thì thấy mệt chết mạ, đúng là đếch lường trước được. :(

Đến sư phụ đường tăng Thích Nhất Minh cũng chỉ vất vả kém sang như thế này mà thôi.
Ánh mắt ấy nói lên tất cả..
Tuy có những người chỉ đi không vác bao đồ mà cũng tỏ vẻ ra rất mệt mỏi.
Có những lúc chúng tôi chợt nghĩ, nếu mà chuyến này NGƯỜI MÀ AI CŨNG BIẾT mà đi thì có lẽ sẽ bỏ lại hết mọi thứ ở núi rừng nơi đây kèm theo các thêm tiền rồi bỏ về giữa đường chứ chẳng leo lên đỉnh đèo nữa

E hèm, một phút dành cho quảng cáo..

Vượt qua cái đèo mà đất đá sạt lở, có một chiếc xe tải đang chờ đón chúng tôi, chúng tôi quăng hết các bao đồ lên đó và cùng nhau nhảy lên thùng xe để đi chặng tiếp theo..mà không lường trước được :(

Có những trải nghiệm trong đời bạn không thể quên được, và đây là một trong những điều đó: Ngồi trên xe tải vượt đèo đá
Và cái dáng, thần thái đó..
Không thể phủ nhận vẻ đẹp của núi rừng Tây Bắc
Và những nụ cười cho nhau nhiều kỷ niệm
Đếm đi đếm lại vẫn thấy thiếu một người :(
Đủ 8 anh em trên một chiếc xe lôi chưa cộng đồng mạng??

Nghe nói là chưa ai check-in ở chỗ này á

Chúng tôi đến nhà của Nhi để nghỉ và ăn cơm. Lúc đó đã là hơn 3h chiều. Món ăn đãi khách là món vịt luộc, canh măng, xôi. Không khí trên đó lạnh thật, tôi vì lạnh mà tự dưng đau bụng làm giảm năng suất ăn, trong khi đó chị Loan thì đau bụng từ trước tôi, khi đến nhà Nhi cứ loay hoay tìm bụi dậm giải quyết. Haiz. Sau khi chúng tôi ăn cơm xong, chúng tôi sẽ đến trường tiểu học Đồi Thung để phát quà và quần áo cho các cháu học sinh.

Một góc nhà của Nhi
Một góc nhà của Nhi

Đằng sau ấy là bao vất vả

Vẻ mặt vui sướng của các cháu (đây là lớp 5) khi đoàn về phát quà
Ghé thăm lớp học của các em học sinh vùng cao Đồi Thung
Cố giáo - người vừa được điều lên cách đây khoảng 3 tháng
Lớp học của các em là được che chắn bằng bạt dù để cho đỡ gió rét. Chúng tôi cũng mang một ít bạt dù lên để hỗ trợ nhà trường
Một góc phòng ở sinh hoạt nội trú của giáo viên
Cũng có ngôi trường mới được nhà nước hỗ trợ cho học sinh bản, nhưng quả thực còn thiếu thốn. Có phòng học trên kia còn phải ngăn đôi ra để một phần làm lớp, 1 phần được dùng làm phòng ở nội trú cho thầy giáo
Quang cảnh đìu hiu ngôi trường vùng cao
Đoàn phát bánh kẹo, quần áo cho các cháu. Những bộ bàn ghế đã hoàn tất tuy nhiên chưa trở lên được do đường bị tắc sạt lở
Niềm vui
Đoàn chụp với cán bộ bí thư địa phương
Sau khi phát quà xong, hơn 5h chiều chúng tôi xuất phát rời bản. Và con đường xuống núi được chọn đi là con đường khác với lúc lên. Bởi vì, theo như Nhi nói, ban tối ở đây cũng có nhiều đối tượng ma túy, nên e đi đường lúc chiều lên có nguy hiểm. Thật là điều chúng tôi không lường trước được. Vậy là Nhi đã gợi ý chúng tôi đi đường .. rừng. Chúng tôi cũng không lường trước được đi đường rừng thì sẽ như thế nào. Ấy thế mà chúng tôi cứ đi theo Nhi. Vậy đấy.

Đi được khoảng 2-3km thì trời bắt đầu tối hẳn. Cũng là lúc chúng tôi bắt đầu bước vào bìa rừng theo đường mòn đá mà Nhi đang dẫn đường. Khi đi lên bản với đoạn đường bị sạt lở chúng tôi đã không lường trước được. Vậy mà khi đi xuống bằng con đường rừng, TRONG ĐÊM, đó lại là điều chúng tôi không lường được nhất. Chúng tôi chẳng chuẩn bị gì cho việc đi rừng cả. Nếu bạn đã đọc bài chinh phục Fansipan của tôi, thì sẽ biết là để leo rừng núi như vậy chúng tôi phải chuẩn bị giày chuyên đi rừng, quần áo gió chống côn trùng cắn, áo mưa, đèn pin cá nhân. Và chuẩn bị cả sức khỏe. Ấy vậy mà, lần này chúng tôi đi xuyên rừng mà chẳng có gì chuẩn bị cho bản thân cả. Và còn nguy hiểm hơn, chúng tôi đi xuyên qua rừng BAN ĐÊM. Chúng tôi chỉ có những chiếc điện thoại cá nhân được bật flash lên làm đèn pin thôi, mà vừa bật vừa tiết kiệm, nên phải có người bật người không, mọi người đi theo đuôi nhau xuyên qua đèo, xuyên qua suối để xuống rừng.

VIDEO 1: DỪNG LẠI BẮT VẮT CHO NHAU


Một cảm giác rất khó nói lên lời, cũng chả ai dám nghĩ về chuyện xấu sẽ xảy ra cả.

VIDEO 2: THEO CHÂN NHAU XUỐNG RỪNG BĂNG SUỐI


Có vẻ như trong video tôi có nói là băng qua con suối này sẽ ra khỏi rừng, nhưng trên thực tế thì đó chỉ là ảo tưởng mà tôi nghe được

VIDEO 3: LẠI DỪNG LẠI BẮT VẮT


Cứ thỉnh thoảng chúng tôi lại phải dừng lại bắt vắt cho nhau. Thật là một cơn ác mộng. Bởi vì vắt nhảy vào người rất nhanh và hút máu cũng rất nhanh.

VIDEO 4: CHỊ LAN NGÃ TRONG RỪNG


Điều mà chúng tôi không thể lường trước được là những mối nguy hiểm tiềm tàng khi đi xuyên rừng ban đêm. Đó là bị ngã trượt chân trong rừng. Chị Lan đã bị ngã, đầu đập vào đá, cũng may là chị ấy không bị chảy máu đầu mà chỉ sưng. Đó quả là một điều thật đáng tiếc.

VIDEO 5: VƯỢT QUA DÒNG SUỐI


Trong video các bạn có thể thấy rõ cách chúng tôi vượt qua dòng suối chảy siết như thế nào. Chị Lan dơ bàn chân bị vắt cắn lên còn đầy vết máu. Trong khi đó em Công thì bị vắt cắn vào mông :(

Và như vậy chúng tôi đã băng qua rừng như thế đấy!

Thực ra qua nhiều con suối, nhưng có lẽ mọi người sẽ nhớ nhất con suối lúc ban đầu qua có 3 cái cây được làm cầu. Em Sunny sau khi ra khỏi rừng đã kể lại cho mọi người biết. Và cũng không phải ngẫu nhiên khi cả chị Loan cũng nhìn thấy điều ấy. Đó là có một hình bóng ma nữ mặc áo trắng. Khi qua chỗ con suối, Sunny là người đi trước qua cây cầu ấy. Và em ấy nhìn thấy có bóng người đứng dựa vào gốc cây bên kia suối cứ dõi theo đoàn. Bóng ma ấy còn đẩy em ấy ngã 1 lần. Trong khi đó, chị Loan cũng thấy điều tương tự, khi biết bóng ma ấy cứ đi theo đoàn, nhưng chị bảo con mà này hiền nên không làm gì cả. Thật sự nếu mà nghe tin ấy mà hồi đoàn còn đi trong rừng, chắc có lẽ cả đoàn sẽ không thể tiếp tục đi được nữa để ra khỏi rừng. Khổ nỗi là lùi lại về bản lúc ấy cũng không thể được nữa.

Quả thực đi trong rừng, xuyên qua rừng ban đêm quá ư là nguy hiểm. Tại sao chúng tôi lại không lường trước được việc ấy mà cứ đâm đầu đi theo sự chỉ dẫn của bé Nhi còn non nớt. Âu cũng tự trách bản thân mình. Có quá ư là nhiều mối nguy hiểm tiềm tàng trong rừng mà chúng tôi không thể lường trước được, mà lúc đi trong rừng chúng tôi không dám nghĩ. Chỉ dám nghĩ làm sao đi cho ra được khỏi rừng lúc ấy.

Để giờ đây, tôi ngồi ghi lại cảm xúc chuyến đi mà vẫn còn không hết rợn gai người khi nghĩ về câu chuyện tâm linh mà cả 2 người trong đoàn: Sunny & chị Loan đều có thể kể lại như thế. Rồi tự hỏi, có khi nào gặp thổ phỉ trong rừng thì sao? Liệu 3 người con trai có bị xơi tái trước không? :((((

Chúng tôi về đến Hà Nội mà vẫn còn chưa hoàn hồn về khu rừng ấy. Và đã quyết định sẽ kết thúc ngày ấy bằng một chầu bia do CEO của chúng tôi đãi. Bởi vì chúng tôi nghĩ, hôm nay quả là một ngày đặc biệt, ngày mà chúng tôi sẽ không bao giờ quên. Ngày mà mọi lường trước chúng tôi đều quên hết. Cứ thế là đi. Cứ thế là đi từ thiện vì cái tâm của mình. Đâu có ai ngờ những gian nan ấy. Chúng tôi đã đi từ thiện nhiều lần. Nhưng có lẽ lần này là lần sẽ làm chúng tôi nhớ suốt đời. KHÔNG BAO GIỜ QUÊN ĐƯỢC. Đó sẽ là câu chuyện còn kể mãi, giữa tôi với bạn bè, giữa tôi và những con người trong chuyến đi ấy. MỘT CHUYẾN ĐI ... ĐẾCH CÓ LƯỜNG TRƯỚC.

----
Miền Đông Nước Anh, HN
2018

Đăng nhận xét

2 Nhận xét