![]() |
| Ngày đầu tiên đi học |
Vậy là con đã bước vào những ngày đầu tiên của cuộc đời đi học. Bố mẹ đã chuẩn bị cho con tất cả từ thể chất đến tinh thần để con sẵn sàng bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời. Đi học.
Bố nhớ lại những ngày xưa, thời bố cũng giống con, đi học mẫu giáo ở trường làng. Không hiểu sao hồi nhỏ xíu ấy có rất nhiều thứ đáng nhớ mà bố không nhớ, bố chỉ nhớ mỗi ngày đầu tiên đi học. Ngày không thể nào quên trong cuộc đời mỗi con người.
Bố nhớ lại những ngày xưa, thời bố cũng giống con, đi học mẫu giáo ở trường làng. Không hiểu sao hồi nhỏ xíu ấy có rất nhiều thứ đáng nhớ mà bố không nhớ, bố chỉ nhớ mỗi ngày đầu tiên đi học. Ngày không thể nào quên trong cuộc đời mỗi con người.
Bố không được ông bà đưa đi đến trường, bởi vì ông bà hồi đó còn vất vả, bận bịu việc lên đồng, làm ruộng. Bác Hường hơn bố 4 tuổi, hồi đó đã dắt tay bố đi bộ từ nhà đến ngôi trường mẫu giáo làng cách nhà 100m đấy. Ngôi trường hồi đó, chính là chỗ gần ngã ba đường rẽ vào bác Nghĩa hôm vừa rồi con phóng xe đạp vào đó, nhớ không?
Bố nhớ như in ngôi trường ấy có một gốc cây gạo rất to, đó là một buổi sáng sớm nắng ban mai, hoa gạo rơi đầy ngay dưới gốc cổng trường. Bác Hường đã dắt tay bố đến trường và gửi cô giáo Liên (là cô hàng xóm đằng sau nhà mình đó). Rồi bác về nhà, cũng lên đồng làm với ông bà. Bố không biết mình có khóc không nữa. Nhưng bố nhớ: bố đã trốn trường về nhà ngay sau đó không lâu. Bà đi làm đồng về đã thấy bố ở nhà thì rất ngạc nhiên, bởi vì bà đã dặn bác Hường đưa bố đến trường mà. Rồi những ngày sau đó, bố không nhớ nổi nữa là có đến trường không nữa. Nhưng có một điều chắc chắn rằng: bố đã không học trường mầm non. Bố được cho lên học luôn lớp 1. Và thật bất ngờ hơn, ngay năm đó bố đạt danh hiệu học sinh giỏi và trở thành lớp trưởng (bây giờ gọi là chủ tịch) Không biết, hồi đó việc học có dễ hơn bây giờ không nữa? hay là thầy cô thi đua thành tích? hay là vì bố quá dễ thương hồi đó không nữa? :D
Bố kể chuyện của bố ở đây, để con thấy một điều rằng: ai cũng sẽ trải qua một sự khởi đầu rất khó khăn. Và bây giờ, con cũng vậy. Tất nhiên, cuộc sống bây giờ cũng cải thiện, nhiều điều khác xưa. Ngôi trường con học không phải là ngôi trường làng xóm quê của bố ngày nào (dù sao thì ngôi trường đó cũng bị phá đi rồi). Ngôi trường mà con học là ngôi trường ở trên thành phố, ngôi trường mà bố mẹ đã nghiên cứu đắn đo hết cả tháng để quyết định cho con học. Nhưng con sẽ cũng có những trải nghiệm mà bố đã có ngày xưa về những ngày đầu đi học. Hồi đó bố cũng rất nhát, rụt rè như con bây giờ nè. Bố đã không vượt qua được thử thách đầu đời đó mà bước vào lớp 1 luôn. Cũng may là hồi đó, trẻ không đến trường thì còn được đi lêu lổng, bắn bi, đánh quay, chơi ô quan, đánh chắt, nhảy dây. Bây giờ, dù giáo dục VN còn chưa ưu việt thật, các chính sách thay đổi liên xoành xoạch đến chóng mặt các em học sinh. Bố hy vọng rằng, giáo dục VN sẽ sớm có một lối đi đúng hướng và kiên định để sau này bố mẹ không bị chóng mặt theo sự học tập của con. Chứ ngày xưa, những quyết định quan trọng nhất về sự học là bố tự quyết đấy chứ, ông bà có can thiệp đâu.
Hôm nay là ngày thứ 3 con đến trường. Ngày đầu, mẹ đi theo con để con quen dần với môi trường lớp học. Ngày thứ hai, bà nội đi theo con. Ngày thứ ba, theo như lời dặn của cô giáo, bố đưa con đến trường mà không có bất cứ ai ở lại theo kèm.
Hôm nay, con rất ngoan từ nhà đi học, con chịu khó ngồi xuống sau xe của bố để đeo đai. Trên đường đi, bố đã nói chuyện với con về lớp học, về cô giáo, về mặt nước hồ Tây. Con được giải tỏa relax nhiều. Đến trường, cô chạy ra đón con, nhưng con lại không cho cô nào động vào, bế em xuống từ xe bố. Bố dừng xe tắt máy vào lớp với con mà. Rồi bố để cho cô giáo bế con, con khóc cứ đòi bố. Bố ngoảnh đi, dong xe vội vàng đi. Cô giáo bế em xem con cá đang bơi. Bố dong xe ra ngoài, nhưng chưa dám đi, đành phải dừng xe cách đó không xa. Khoảng 10 phút sau bố cố tình đi tạt qua cổng trường ngó vào xem con đâu có khóc không, thì không thấy tiếng khóc nữa. Lúc đó bố mới an tâm đi làm đó.
Chúc con khỏe mạnh và vượt qua thử thách đầu tiên trong cuộc đời nhé.
Yêu con.

1 Nhận xét
Thank you Patricia!
Trả lờiXóa